Người ta nói, à không, vì không có nguồn trích dẫn, nên cứ coi như tôi nói:

trong nền văn hoá nghệ thuật Việt Nam, nếu Lưu Quang Vũ và Xuân Quỳnh là cặp uyên ương đẹp đẽ và thi vị nhất, thì Lê Uyên & Phương nồng say và day dứt nhất.

Giai thoại kể lại, ban đầu Phương học vĩ cầm, nhưng vì bị tật ở tay trái nên phải chuyển sang đàn guitar. Nghe Lê Uyên & Phương phải nghe những bản thu trước giải phóng, khi bài nhạc được khắc hoạ một cách đầy hoàn hảo bằng cây đàn guitar của Phương và giọng hát khàn khàn da diết của Lê Uyên. Những bản tình ca của họ, chỉ có thể dùng cụm từ như Phạm Duy đã từng nói: “thú đau thương”, đúng đến từng âm tiết, từng kí tự.

Vì là “tình nhân”, nên họ rồi cũng xa nhau, hay vì yêu nhau và xa nhau nên họ mãi chỉ là “tình nhân”? Điều này có lẽ không ai trả lời được. Dấu & giữa nghệ danh của họ, rốt lại cũng bị xoá đi, sau 15 năm chung sống.
Đêm nhạc tưởng niệm Phương, người ta thấy bóng Lê Uyên đơn độc, nghẹn ngào, tiếng hát của chị vẫn đầy khắc khoải, nhưng vĩnh viễn không thể được như trước, khi người con trai ngay cả tên mình cũng bẻ làm hai, đưa chị phần nhiều, nay không còn nữa.

——————————————–

Không ai yêu nhau để trở thành tình nhân…

Trong tiếng nhạc đầy day dứt “Dạ khúc cho tình nhân” của Lê Uyên & Phương, tôi mở đầu lá thơ gởi em bằng câu đấy. Bản thân hai chữ “tình nhân” không hề có tội, tội đó (nếu có) thuộc về con người. Khi người ta không đủ can đảm để vượt qua mọi thứ và đến với nhau, họ đơn giản gọi nhau là “tình nhân”, như một sự phủ định hoàn toàn trách nhiệm với nhau; để một ngày nào đó, có buông tay nhau ra cũng không oán hận hay giận hờn, chỉ còn lưu luyến đọng lại.

Ừ, như thế âu cũng tốt.

——————————————–

Mối quan hệ thực chất giữa em và tôi, gói gọn trong hai chữ “tình nhân”, chỉ tám chữ đủ bao quát cả cuộc tình mà khi mới bắt đầu, em đã từ chối đi tới đích.

Chỉ có thể làm “tình nhân”, nghĩa là chấp nhận sao chỉ yêu nhau có một thời

Khi chia tay, tôi rất muốn hỏi em, em phải mất bao lâu mới làm quen được với hai chữ “tình nhân” – mà trong thâm tâm, tên tôi em gọi như thế. Nhưng có lẽ, không còn quan trọng nữa rồi.

Bởi có lẽ mãi mãi tôi vẫn ngu ngơ không thể học được cách xem em chỉ – như – là – tình – nhân…

Vừa hoa nở tươi môi
Tình nhân đã xa xôi

Đời mãi mãi mãi cách xa …

161109
B.l.u.e.