Cảm xúc là thứ gì đó nằm ngoài khả năng định nghĩa và nhận thức của con người, hay chí ít ra là với anh. Có đôi khi, chỉ cần những gì gợi nhớ rất xa xôi, đã đủ khiến anh bần thần ngồi nghĩ lại. Lại có những khi, mọi thứ như các mảnh ghép mơ hồ, từng miếng, từng miếng ghép lại, đến khi tạo thành một hình ảnh gần như hoàn chỉnh, thì khi đó hằng hà vô số cảm giác mới chịu ùa về.

Anh ngồi ở tầng 3 thư viện, ngay cạnh cửa sổ, nhìn ra ngoài là hàng thông thẳng tắp và xanh biếc. Anh lại nhớ những lần cũng ngồi phóng thẳng tầm mắt lên phía trên, để thấy ẩn hiện giữa những tán cây là màu bầu trời xanh thăm thẳm. Chỉ tiếc là anh không hình dung rõ, cái hình ảnh ấy nó đến từ vùng kí ức nào.

Từ khi qua đây, anh bỏ dần thói quen uống cafe. Bởi với anh, cafe không phải là thức uống, nó là thứ gì đó gần như nghệ thuật của sự thưởng thức. Nghĩa là phải đi kèm với rất nhiều yếu tố khác mới có nghĩa.

Nhà anh ngày đó bán cafe, đủ loại cafe. Anh thích nhất cái cảm giác mở tủ cafe, bên trong là những hột cafe tròn trịa, đen bóng, thò đầu vào hít một hơi. Hương cafe đôi khi rất nồng, đôi khi rất nhẹ, có lúc lại cảm giác hương cafe rất ngọt.

Anh uống cafe theo một kiểu tạm gọi là khác người: chấm cái thìa vào li cafe, và đưa lên miệng mút từ từ, để cảm nhận đến tường tận cái vị đắng ở đầu môi, theo sau là vị ngọt trong cuống họng ấy. Đa phần, anh chưa mút hết li cafe thì đá đã tan ra nhạt thếch rồi. Một cách uống cafe rất gái, chẹp chẹp.

Cafe có đôi khi là một sự im lặng, một sự lắng đọng. Đó là khi anh ngồi trong quán cafe rock, giữa tiếng nhạc chát chúa, giữa vị đắng cùng cực của li cafe đen không đường, là hình ảnh và nỗi nhớ cô êm dịu. Có khi ngược lại, khi những bản rock ballad thủ thỉ bên tai, cafe sữa ngọt lịm, lại vẫn là cô đi kèm với tình cảm và nỗi nhớ như những con sóng xô trào, hò reo không ngớt. Những thái cực khác nhau xoay quanh anh – cafe – và cô.

Cafe có đôi khi chỉ thuần khiết là niềm vui. Đó là những buổi cafe chung với nhóm bạn, dù ở một quán mắc tiền, hay chỉ những quán cóc, những vỉa hè liêu xiêu đến bình dị. Anh khi ở đó vẫn nhớ cô (anh thì có khi nào thôi nhớ cô?), nhưng nỗi nhớ hòa vào tiếng cười, sự ấm áp của đám bạn xung quanh, tạo thành một thứ cảm giác mà dường như được tạo ra chỉ cho anh. Đơn giản đó hoàn toàn là cảm giác của anh.

Qua đây, anh không tìm được sự im lặng, cũng không tìm được niềm vui thuần khiết khi thưởng thức cafe. Vì thế nên anh không uống. Đó không phải là do hình ảnh cô phai mờ trong anh, hay tim anh không còn đập loạn lên khi nghĩ về cô, mà có lẽ, cái li cafe rất nhẹ ấy, Sài Gòn ích kỉ đã lén đăng kí nhãn hiệu độc quyền và giữ chặt trong vòng tay nó mất rồi.

Ừ, có đôi khi, anh thèm một li cafe rất nhẹ…

Cụ già chơi vĩ cầm - ảnh của Luộc Tathy

Ảnh “cụ già chơi vĩ cầm ở cafe Hàn Thuyên” – Luộc Tathy

270110
B.l.u.e.