[hay còn có tên Ai cho tao làm người lương thiện?]

Mashimaro

Dạo này anh có một thói vui bệnh hoạn (theo lời btkk ((www.secretgarden.ws))) là sáng dậy sớm đi bơi.

Anh nói dậy sớm ở đây, chắc có một số bạn kiếp trước cầm tinh con lợn ỉn lười biếng, trề môi ra và bảo: Em thì ngày nào chả dậy sớm lúc 8h sáng, anh B.l.u.e chỉ tự khen mình là giỏi.

Tộ sư các bạn, dậy sớm ở đây là dậy lúc 5h15 sáng, để có mặt ở hồ bơi lúc 5h45 sáng, phỏng ạ!

Nói chung, đối với thằng mà cả năm qua vẫn giữ lối sinh hoạt lành mạnh là 2h sáng ngủ, 11h trưa dậy, thì việc thay đổi thói quen như trên quả là cực hình.

Anh thì anh chẳng muốn làm thế đâu. Bởi thay đổi thói quen nghĩa là anh phải bỏ qua cơ hội chat với rất nhiều gái xinh. Nhưng với tư cách là ngọn đuốc soi đường, tấm gương chói sáng cho các bạn noi theo, anh đành từ bỏ cái sở thích tao nhã ấy, mà trở thành con người văn hoá mới. Mục đích chính của anh cũng không ngoài việc giúp thế hệ thanh niên Việt Nam ngày nay [đặc biệt là bọn con gái] – vốn rất ngu và lười, có được sự phát triển đúng chuẩn về cả thể chất lẫn tinh thần.

Anh những tưởng thế là đã đủ bệnh hoạn lắm rồi. Té ra anh lầm.

Tối qua, anh còn nảy ra ý định tồi tệ hơn ấy là: sau khi đi bơi về sẽ chạy ngay lên trường học, mà lại học môn “Hệ quản trị cơ sở dữ liệu” nữa chứ.

Nói chung đã là thằng con trai, nói mà không làm được, thì nhục lắm các bạn à. Anh của các bạn xét về độ chai mặt thì chắc không ai bì được, nhưng vẫn ứ thích người ta chê bai mình đâu. Vì thế, bằng mọi giá, anh phải thực hiện được điều mình đã đề ra.

5h15, anh dậy, dưới sự gào thét ầm ĩ của tới ba cái điện thoại di động [hiệu Motorola].
5h45, anh tới hồ bơi.
6h, sau khi gởi đồ, thay đồ, khởi động nóng người, nhìn gái bikini nóng […], anh nhảy ùm xuống hồ.
6h10, trời mưa.

Người vĩ đại như anh thì sợ gì trời mưa, phỏng ạ! Nhưng thằng bạn chí cốt của anh nó buông câu: sét đánh xuống hồ thì sao mày?
Tộ sư nó, run bỏ cha, nhưng anh vẫn cương quyết: Làm gì có chuyện sét đánh xuống hồ được. Chẳng thể nào ông bạn già Thiên Lôi của anh lại đi hại anh.
Nói tới đấy, thì một bác nhìn rất phúc hậu tặc lưỡi: Lên lẹ đi các chàng trai trẻ, mưa to thế này dây điện rơi xuống hồ thì lại chết oan.

Chặc chắc, đối với một huyền thoại như anh, thì chết có gì đâu là sợ, chỉ có điều, chết khi have never been kissed before thì quả thật là bách nhục. Vả lại, anh còn chưa thực hiện lời hứa đánh đàn piano và hát cho bé Châu nghe mà.

Thế là anh leo ngay lên bờ, và ngồi run rẩy ở đó một lúc trước khi xuống thay đồ, bước ra ngoài nằm run rẩy trên ghế đá chờ mưa ngớt.

Ước mơ thành con-người-văn-hoá-mới của anh đã bị tan tành.

Ai cho tao làm người lương thiện?

Và giờ, anh đang ngồi đây, giữa tiếng mưa rơi đập lộp bộp vào cửa kính, bên li cafe sữa đá mama mới pha, văng vẳng bên tai là tiếng các bạn Kamelot thủ thỉ

I will always be with you
I’m the anchor of your sorrow
There’s no end to what I’ll do
Cause I love you, I love you to death

trong bài Kamelot – Love You To Death

Nếu mà anh lúc đó vẫn đang bơi…
Nếu mà bạn Thiên Lôi của anh say rượu đánh nhầm ngay đó…
Hoặc giả, nếu mà sợi dây điện bay bay rớt xuống đó…

…thì có thể, ngay phút giây đó, anh sẽ hát bài này, cho em, Châu à!

B.l.u.e.