Thực ra anh ứ thích những truyện lừa tình xuất xứ Tàu Khựa. Những truyện mà nghe cái tên sặc mùi dành cho btkk và gái teen đọc thế này thì lại càng không. Thế nên, đợt xuống nhà tình yêu DVD ở Bạc Liêu, anh thấy nó mà thậm chí chả buồn cầm lên đọc. Ờ, vậy mà con bé Cờ Lau nó ôm về. Và trong khi anh đang chán vì chả có gì đọc, nó tống anh cuốn này. Ờ, thì đọc. Người ta không chết vì đọc truyện lừa tình, phỏng ạ!

Anh còn nhớ khi anh đọc cuốn này, người cũ của anh hỏi: Anh đang làm gì thế?

Anh trả lời: Anh đang đọc cuốn “Anh có thích nước Mỹ không?”

Ngay lập tức, cô ấy trả lời ngay: Không!

Đợt dăm ba tuần về trước, khi anh và con bé Cờ Lau ngồi cạnh nhau nói chuyện, chợt hai đứa phát hiện ra 1 sự việc khá ngẫu nhiên: Hầu như tất cả bọn anh, đều có ý định qua Mỹ để học tiếp.

Khi ấy con bé ấy hỏi, như Trịnh Vy – nhân vật chính trong truyện thắc mắc:

Tại sao ai cũng thích nước Mỹ?

Thằng nào sống 22 năm trên cùng một vùng đất mà chả yêu vùng đất đó, các bạn của anh ạ. Kiểu như hải đăng Chế Lan Viên đã từng làm thơ:

Khi ta ở chỉ là nơi đất ở
Khi ta đi đất đã hoá tâm hồn

Anh rất yêu đất nước này.

Năm anh mới hết lớp 5, nhà anh chuyển từ Vũng Tàu lên Sài Gòn. Khi đó đêm đầu tiên ở tại căn nhà mới, anh đã khóc vì nhớ khung cảnh ở quên anh, nhớ những cây tràm, hàng dâm bụt trước nhà, nhớ con đường mà ngày ngày anh đi bộ đến trường, nhớ cả ngôi trường xiêu vẹo.

Nếu anh đi tới đất nước khác, anh chắc anh sẽ không khóc. Để tới lúc đó anh sẽ kể cho các bạn nghe tâm trạng anh là buồn hay vui nhé!

Thế nhưng anh vẫn cứ thích đi.

Có thể chừng năm năm, mười năm, hay hai ba chục năm nữa, anh sẽ cảm giác vùng đất mới đó là một phần của mình. Hoặc giả có thể, khi anh đã qua rồi cái thời trai trẻ đầy sôi nổi, khi hướng nhìn của anh không còn về phía trước nữa, mà là nhìn về quá khứ, anh sẽ lại ôm cây đàn guitar, nhìn về hướng quê hương anh mà hát khe khẽ: Mama, I’m coming home.

Ai mà biết được. Nhỉ?

Chỉ biết hiện tại thì anh thích đi.

Anh thích đi tới một quốc gia khác, một chân trời khác, mở rộng tầm nhìn, làm quen với cuộc sống mới. Anh muốn bắt đầu sự thử thách mới. Anh muốn cái cảm giác chinh phục ấy.

Đó là lí do tại sao anh mất người anh yêu nhất.

Đã đến nước này, Trịnh Vi, chỉ mong có một chút tự tôn, phủi tay mà bỏ đi, không giữ được tình yêu, ít nhất phải giữ được lòng tự trọng.

Nhưng giây phút này đây Trịnh Vi tự nói với mình, nếu ta không cứu vãn được tình yêu của ta, lòng tự trọng có thể khiến ta không đau khổ ư?

Vì thế giây phút cuối cùng, cô đã gạt hết nước mắt và mọi nói phẫn nộ: “Anh Chính, anh đợi em, em về nói với bố mẹ em, sau đó em sẽ thi Toefl để đi cùng anh, nếu không được, em vẫn có thể đợi.”

Anh nhìn cô, nói: “Đừng, em đừng đợi, vì chưa chắc anh đã đợi.”…”

Cô ấy có sự lựa chọn của cô ấy. Anh có sự lựa chọn của anh. Chỉ bởi vì trước giờ anh luôn muốn mình không thua kém người khác, muốn mình phải thật giỏi và thành đạt.

Lạ lắm các bạn à. Con gái ai cũng thích người yêu mình có chí tiến thủ, biết vươn lên, nhưng khi chọn, họ không chọn người như thế.

Quay lại chuyện chính, vấn đề ở đây, theo anh nghĩ không phải là “Anh có thích nước Mỹ không?

mà là

Anh chọn tương lai hay chọn em?

Cả anh và em đều đã chọn…

B.l.u.e
.