Thế là tôi lại quyết định viết.

Sau những gì đã xảy ra, sau khi niềm tin của tôi sụp đổ chỉ trong vòng hơn một tuần ngắn ngủi, tôi lại ngồi đây và viết.

Bạn có thể đang thắc mắc rằng tôi đã ổn chưa? Vẫn hoàn toàn chưa, các bạn của tôi à. Con người chứ có phải cái HDD đâu mà khi cần là có thể Shift – Delete, phỏng ạ!

Tôi đã tưởng tôi không còn có thể viết nữa. Dĩ nhiên, đây không phải là vấn đề cầm cây bút lên và viết những dòng nhăng cuội và nhảm nhí, vô ích, tỉ dụ như làm bài thi cuối kì chẳng hạn. Tôi nói “viết” ở đây, là viết thật về những tâm sự của tôi.

Tôi không có bạn thân. Rất đau đớn, nhưng phải thừa nhận là thế. Vì vậy, ngoài cách viết ra hết những tâm sự của mình, tôi không còn có thể làm gì khác. Có thể là tôi vốn mong manh và yếu đuối, nên hay tin lời bọn lang băm đồn thổi là cứ để tâm sự chất chồng lâu quá sẽ bị bệnh down mất.

Vì thế, tôi quyết định rằng mình cần viết.

Viết để làm vơi bớt nỗi buồn.

Viết để mình hiểu chính mình.

Viết để trút bầu tâm sự.

Viết để gái nhìn vào và cảm nhận mình là một con người thật nhạy cảm (Ôi! Anh ấy thật là một con người đầy tình cảm – tôi biết các gái sẽ nói câu này).

Vầng, cứu cánh biện minh cho phương tiện, hay cái vớ vẩn gì tương tự thế. Dù sao cũng chỉ là muốn viết mà thôi.

Đấy là lí do ra đời cái blog này.

Còn lí do tại sao tôi đặt domain là www.xanhduong.com, chỉ vì tôi luôn muốn tôi là màu Xanh Dương – màu như người yêu cũ của tôi từng nói: luôn nhẹ nhàng và tinh tế.

Mọi sự có thể xảy ra, duy chỉ có bản thân tôi nhất quyết không được thay đổi.

Tôi mãi là màu xanh dương…

B.l.u.e.