Holy Moly record hay ngoài sức tưởng tượng của mình. Vấn đề với một thằng không mê phim ảnh như mình là bỏ qua cơ hội để nghe nhiều soundtrack tuyệt vời, vì thường nếu không xem phim, ít khi nào mê được soundtrack. Đại loại khi nghe một bài nhạc, liên tưởng nó tới cảnh trong phim thì sẽ cảm được nhiều thứ hơn. Jonathan Livingston Seagull, may thay, là ngoại lệ.

Mình nghĩ đây là một trong những record ổn nhất của Neil Diamond. Từ hình bìa cover, một người đàn ông ngồi cô độc dưới bóng hoàng hôn, xa xa là mặt trời đỏ thẫm đang từ từ lặn phía chân trời, ở góc là cánh hải âu bay đơn độc. Chỉ hình bìa thôi đã đủ cảm thấy một nỗi buồn man mác.

Trong album này, Neil hoá thân vào nhân vật. Bỏ chút thời gian đọc qua vài câu giới thiệu đầu mỗi ca khúc là có thể mường tượng được câu chuyện. Điểm đặc biệt trong album này là mọi thứ không chỉ xoay quanh Neil. Nghĩa là Neil chỉ đóng một phần trong vai trò người kể chuyện, phần còn lại là âm nhạc. Phải thật sự cảm ơn nhà chỉ đạo âm nhạc Tom Catalano và người sắp xếp, điều khiển dàn hoà tấu và dàn đàn dây Lee Holdridge, họ tạo nên một câu chuyện âm nhạc tuyệt vời, bằng từng nốt nhạc, từng giai điệu, khi thì đứng riêng lẻ tựa như một bản nhạc piano cổ điển của Bach hay Beethoven, khi thì hoà vào và góp phần nâng đỡ giọng hát mượt mà như muốn tan chảy mọi thứ của Neil.

Lần nữa, một record tuyệt vời, mình nghĩ 5/5.