Với tôi, Hạ mới là mùa buồn nhất.

Màu sắc hiếm hoi còn rõ nét trong kí ức của tôi về một thời thơ ấu đẹp nhất là màu nắng vàng chiếu trước hiên vào những buổi trưa hè. Lấp lánh và rực rỡ. Đến tận hơn 20 năm sau, nghĩa là bây giờ, đôi ba lần nghe lại Strawberry Fields Forever của The Beatles, tới đoạn

Let me take you down, cos I’m going to Strawberry Fields
Nothing is real and nothing to get hung about

lại thấy loá trước mắt là màu Hạ đó. Đầy tươi trẻ. Xuân chẳng phải là tuổi trẻ đâu. Hạ mới là tuổi trẻ. Vì thế, càng lớn lên, lại càng tiếc Hạ.

Để kể cho nghe, tôi rời quê hương vào một ngày mùa Hạ năm năm trước. Những ngày đầu tiên, tôi mê nắng, hít thở căng bụng cái mùi nắng, để tự bảo bản thân mình rằng: nắng chả phải nắng xưa, nhưng tuổi trẻ của tôi vẫn đang còn đó, và đang ở nơi này.

Rồi sau này, khi tôi nói em: để tôi đưa em vào hạ- mình đã đi qua hết mùa Hạ đẹp nhất của tôi chưa nhỉ em? Câu tôi thích nhất trong bài đó, mà Duy Khánh ca, là

Mùa hè năm nay anh sẽ ru em tròn giấc ngủ trên ngàn
Em nằm mê mà nghe niềm tâm sự réo

Giấc mùa Hạ thường ngắn chẳng tày gang, lại bực dọc, đầy trở trăn. Bao lần tôi thấy mình choàng tỉnh, đầu óc nhức bươm, và tự hỏi mình đã ngủ bao lâu;

qua Lana Del Rey đi, Kiss me hard before you go, Summertime sadness. Khi nào em đi? qua hết mùa Hạ của tôi? Em sẽ mang niềm vui, nỗi buồn, hay mang cả tôi đi?