Hà Nội – cái tên chỉ cần vang lên thôi đã vương mùi xúc cảm, chỉ đọc thơ thôi đã thấy nao lòng, huống hồ lại là Hà Nội dịu dàng và e ấp vang lên trong từng nốt nhạc. Từ hàng chục năm nay, không biết đã có bao nhiêu bài hát, bao nhiêu album được viết về, được thực hiện về Hà Nội. Khó có thể để ai đó trả lời câu hỏi: album nào về Hà Nội là hay nhất? Nhưng nếu bảo album nào được nhiều người yêu thích nhất, chắc không album nào qua được “Hà Nội, mùa vắng những cơn mưa”, album được phát hành vào năm 1996 – nghĩa là gần 20 năm về trước.

Album này ngày đó gây tiếng vang trên cả nước, cả khắp 3 miền, các định dạng như Cát-xét, VHS, hay đĩa CD đều bán sạch. Album này là một trong số những album Việt Nam đầu tiên được làm ở Mỹ, sau được tái bản vô số lần ở Việt Nam, và sau gần 2 thập kỷ vẫn hot đến mức gần đây người ta quyết định tung ra bản vinyl đĩa than của album này (cộng thêm vài bài mới).

Ở đây, chỉ xin nói về album năm 1996 – album về Hà Nội mà tôi đã yêu thích từ rất lâu, kể từ lúc tôi biết phải lòng cô gái Hà Nội đầu tiên…

Đầu tiên, phải nói về thời điểm ra mắt của album này. Đầu thập kỷ 1990, làng nhạc Việt Nam rất ảm đạm với sự xuất ngoại lẫn im hơi lặng tiếng của hàng loạt ca sĩ nổi tiếng, như Thanh Lan ở trong Nam, hay Lệ Quyên (nữ hoàng nhạc nhẹ thập niên 80) cùng Ái Vân ở ngoài Bắc. Phải đến tầm vài năm sau đó, khi phong trào nhạc nhẹ lên mạnh với sự xuất hiện của các tên tuổi ca sĩ đầy tiềm năng: band Phương Đông với trụ cột là cặp Quốc Trung, Thanh Lam; band Hoa Sữa với tài năng trẻ mới tỏa sáng Mỹ Linh; band Trắng Đen với cặp song ca Phương Thảo – Ngọc Lễ… thì từ đó làng nhạc Việt Nam mới dần khởi sắc và phát triển mạnh.

Lại lướt qua những năm kế tiếp, những năm rất rực rỡ trong làng nhạc nhẹ Việt Nam, để nhảy thẳng tới năm 1996, năm phát hành album tôi đang nói ở đây.

Năm 1996 là một trong những năm hoàng kim trong làng âm nhạc Việt Nam, khi “Trung tâm băng nhạc Trẻ” – vốn đang nổi như cồn với seri “Mưa bụi” – mà những ai mê nhạc vàng trong Nam ngày đó ắt hẳn biết, quyết định mời hầu như toàn bộ những ca sĩ nổi tiếng nhất thời bấy giờ để thực hiện album. Và những gì sau đó đã thành lịch sử. “Hà Nội mùa vắng những cơn mưa” trở thành album đạt kỷ lục về lượng đĩa tiêu thụ.

Album nổi tiếng đến mức có nhiều bài trong đó gắn với tên tuổi ca sĩ thể hiện bài đấy luôn, sau này khó kiếm được ai trình bày qua được. Có thể nhắc đến sau đây…

Mỹ Linh với “Hà Nội đêm trở gió” và “Chị tôi” – 2 ca khúc đều là nhạc trong phim và trong kịch. Mỹ Linh hát “Chị tôi” hay đến mức sau này cứ nhắc đến câu “Thế là chị ơi, rụng bông hoa gạo…” là người ta nghĩ đến giọng hát Mỹ Linh.

“Hà Nội, mùa vắng những cơn mưa” trước đã được ca sĩ Thanh Tâm thể hiện, nhưng chỉ gây được tiếng vang và bùng nổ qua giọng hát của Cẩm Vân.

Hay bài “Chiều phủ Tây Hồ” với giọng hát NSND Lê Dung. Bài này vẫn không ai thể hiện được đến mức như thế (dù sau này giọng đầy nội lực của Ngọc Anh, hay giọng rất phiêu và dị của Tùng Dương). Nghe mới thấy cái giọng tự sự, buồn man mác của Lê Dung hợp với cái không khí Hà Nội cũ trong thơ ca thế nào.

Những bài khác trong album, từ “Hoa sữa” gắn với tên tuổi Thanh Lam, “Hà Nội và tôi” do NSND Trung Đức thể hiện, hay “Lãng đãng chiều đông Hà Nội” với giọng ca của Thu Hà (Thu Hà nổi tiếng hát nhạc Văn Cao, Đoàn Chuẩn… chứ không phải Trần Thu Hà)… đều trên cả tuyệt vời.

Hà Nội ngày xưa sao thì tôi không biết, có thể thay đổi nhiều, có thể vẫn nằm đó, chỉ biết rằng mỗi lần nghe lại album này, tôi lại thấy trong tôi hiện lên cái cảm giác bỡ ngỡ của một thằng con trai miền Nam khi lần đầu tới thăm Hà Nội: hay và đẹp đến ngỡ ngàng.

Nhanh thật, mới đó mà…