Ngoài cửa sổ mưa rỉ rả nhưng mây trời trong vắt, nắng lại vàng chứa chan đột nhiên khiến tôi thừ người ra. Trời Texas làm tôi nhớ Sài Gòn – Sài Gòn của những ngày chợt mưa chợt nắng, nắng chưa tan mà mưa đã ào ạt tới. Ngồi nhìn đồng hồ, còn tận một tiếng nữa mới đến giờ đi xem phim – một mình, tôi chạy vào nhà bếp công ty, pha vội cho mình một li Mochaccino. Vừa tựa người bên cửa sổ nhìn mưa, nhấp cà phê, uể oải trả lời sếp: tao đang suy nghĩ về project, vừa với tay lật tung kho nhạc tìm một album nghe cho hợp, cuối cùng dừng ở album này.

Tôi không thích Bằng Kiều lắm, tôi cũng nghĩ “Đánh thức tầm xuân” không phải là album hay nhất của Hà Trần, nhưng tôi nghe trong album này có những điều rất riêng, của cả Bằng Kiều, của cả Hà Trần, của cả giọng hát hai người kết hợp – và đặc biệt hơn nữa, album này cũng là bước tiến quan trọng để góp phần khẳng định tên tuổi của Bằng Kiều, cũng như giúp Hà Trần tạo được tiếng vang lớn.

Giống như trong hai album trước với Mỹ Linh và Phương Thanh, Bằng Kiều cùng Hà Trần đã có bản song ca “Đánh thức tầm xuân” mà sau này vẫn chưa có cặp song ca nào hát hay đến mức đó (đâu gần đây, diva rất có duyên với nhạc Dương Thụ là Hồng Nhung có cùng Quang Dũng trình bày bài này, nhưng cũng chỉ dừng ở mức đạt), và bài “Về với anh” (Bảo Chấn sáng tác). Tuy nhiên, khác ở chỗ album này những bài còn lại lần lượt là các khúc hát solo của Bằng Kiều và Hà Trần.

Bằng Kiều thuở đó giọng vẫn cao nhưng không được anh cố tình đẩy lên mức cao vút hết sức khó chịu như cách anh vẫn khoe giọng trong hầu hết các ca khúc của anh vài năm trở lại đây. Bằng Kiều trong các ca khúc, dù hát song ca, hay hát đơn, vẫn là giọng kĩ thuật nhưng không đến mức quá phô trương. Trong album này còn có bài do Bằng Kiều sáng tác “Hè muộn” – một trong những bài hát để đời và gắn với tên tuổi của Bằng Kiều. Thật ra, nói ngoài lề, tôi thấy anh Kiều hát bài “Cửa sổ mùa đông” hay cực, chả hiểu sao không được nhiều người để ý đến. Có lẽ họ chuộng version của Hồng Nhung hơn. Cứ nghe tới khúc anh Kiều thủ thỉ “để rồi mãi nỗi buồn ngày mưa”, và “mưa bay đi và câu tình ca vẫn chỉ buồn như thế”, nhìn ra cửa sổ lại thấy tê lòng.

Như đã nói, các bài của Hà Trần trong album này không phải những bài tôi (và cũng như nhiều người) đánh giá là hay nhất, nhưng là mốc điểm quan trọng với Hà Trần. Đây là lúc Hà Trần bước chân vào làng ca hát chuyên nghiệp sau khi đã đạt vô vàn giải thưởng ca hát khác nhau. Nghe hai bài Hà Trần hát chung với Bằng Kiều trong album này thì thấy, cô không khoe giọng của mình một cách mạnh mẽ như Mỹ Linh hay Phương Thanh khi hát cùng Bằng Kiều, mà chọn cách hát thật giản dị, nhẹ nhàng, lúc như hòa quyện vào, lúc lại vượt trội lên – nhưng chỉ hơi hơi vừa đủ. Đến những bài hát đơn của cô trong album này cũng thế. Trừ bài “Tóc gió thôi bay” ra, sau này không có bài nào hay đặc biệt đến mức trở thành thương hiệu của riêng cô, nhưng tất cả các bài cô hát đều rất chỉn chu, mẫu mực. Cô duyên những chỗ cần duyên, nhẹ nhàng những chỗ nhẹ nhàng, phiêu những chỗ nên phiêu. Một khởi đầu rất đẹp cho một ca sĩ – không có ngoại hình bắt mắt hay giọng hát đặc biệt như cô.

Một album không xuất sắc, nhưng là một album quan trọng trong cuộc đời nghệ thuật của hai ngôi sao nhạc nhẹ đương đại Việt Nam. Một chút gì đó ngây ngô, một chút gì đó lãng đãng, chút giản dị, chút nồng say… tưởng thế là quá đủ cho một ngày mưa đầy nhớ thế này.